GIA TỘC SONE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

GIA TỘC SONE

Bây giờ là SNSD.Sau này là SNSD.Mãi mãi là SNSD
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 [Fanfic] Chạm vào trái tim

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
JoHwangMin
Administrator
Administrator
JoHwangMin

Tổng số bài gửi : 578
Bạc : 1646
Độ Hot : 243
Join date : 04/02/2011
Age : 27
Đến từ : Thành phố Soo Fany

[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty22/01/12, 03:45 pm

edit later
Về Đầu Trang Go down
https://giatocsone.forumvi.com
JoHwangMin
Administrator
Administrator
JoHwangMin

Tổng số bài gửi : 578
Bạc : 1646
Độ Hot : 243
Join date : 04/02/2011
Age : 27
Đến từ : Thành phố Soo Fany

[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty22/01/12, 03:45 pm

Chapter 1: Thiếu gia Cho Kyu Hyun. Cuộc chạy trốn liều lĩnh.

Buổi sáng của nhị thiếu gia nhà họ Cho bắt đầu bằng tiếng gọi thức giấc đầy kính cẩn của ông quản gia, theo sau là hàng dài các hầu gái trên tay lỉnh kỉnh đủ thứ:chậu rửa mặt,bàn chải, khăn, quần áo xếp ngay ngắn và những đôi giày đắt tiền. Sau đó sẽ là một bữa sáng xa hoa trên chiếc bàn dài chạm khắc tinh tế với những dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng có khắc gia huy của dòng họ Cho. Trong lúc đó, một chiếc limosine đen xộp và anh tài xế trong bộ trang phục chỉnh tề đã sẵn sàng đợi phục vụ dưới nhà.

Thế nhưng hôm nay thì khác. Không còn những phép tắc khô khan. Không còn những giờ giấc chuẩn đến từng khắc một. Không còn những người hầu lắm điều suốt ngày cứ léo nhéo cằn nhằn như bà bầu chín tháng sắp đẻ... Bởi vì Thiếu gia Kyu Hyun đã lập ra một kế hoạch liều mạng, kiểu như biệt đội kamikaze của Nhật trong Thế Chiến thứ hai ( bạn nào chưa biết kamikaze là j, au xin giải thík :đó là một đội phi công cảm tử của Nhật, kamikaze tức là phong thần). Sở dĩ Thiếu gia Kyu Hyun nhà ta nảy ra cái ý tưởng mang đầy tính chất phiêu lưu này là bởi có một câu tục ngữ Việt Nam có nói: “ Con sâu xéo lắm cũng quằn”. Sinh ra trog một gia đình quyền thế, tuy chỉ là con thứ nhưng từ nhỏ cậu đã được nuôi dạy như một người thừa kế chính thức của cả dòng họ. Cha cậu rất kì vọng vào người con trai này của mình. Ông đưa Kyu Hyun đến giới thiệu với tất cả những nhà tài phiệt, chính khách, doanh nhân chủ chốt có ảnh hưởng tới vận mệnh của Đại Hàn Dân Quốc, dạy cho cậu tất cả các phương thức, mánh lới, thậm chí cả thủ đoạn để có thể sống sót và đương đầu trên cả chính trường và thương trường. Ông rất nghiêm khắc với con, nhưng Kyu Hyun chưa bao giờ oán trách cha mình. Cậu hiểu, ông làm vậy vì ông cần có cậu. Vậy nhưng, có bao giờ cha cậu hiểu rằng Kyu Hyun cũng có những dự dịnh và mong muốn riêng, cũng có những ước mơ về tương lai chứ không chỉ nhất nhất nghe theo ông? Cha cậu ngày càng thúc ép Kyu Hyun hơn về công việc gia đình, ép cậu trở thành người như mình mong muốn. Ban đầu, Kyu Hyun hoàn toàn không để ý đến điều này, song lâu dần, cậu cảm thấy ngạt thở. Và đến ngày hôm nay, vâng, chính cái ngay này đây, khi cha cậu bắt buộc Kyu Hyun phải từ bỏ việc học tập tại trường Đại Học để tập trung vào việc điều hành mọi việc trong nhà, thì cậu đã không thể chịu đựng nổi, và mọi thứ đều chấm dứt.

Kyu Hyun đã lên kế hoạch cho cuộc bỏ trốn từ nhiều ngày trước. Trong căn biệt thự rộng lớn với không biết bao lối ra vào lớn nhỏ, hiển nhiên và thật dễ dàng cho cạu tìm ra môt lối thoát ra ngoài: cánh cổng ra vào của nhân viên phục vụ - lối đi duy nhất không có người canh giữ. Kyu Hyun thừa thông minh để hiểu rằng, dù có bỏ đi thì cũng nhanh chóng bị tìm ra với mạng lưới thông tin và thế lực của nhà họ Cho. Thế nên cậu xếp vào ba lô đi đường vài bộ quần áo, đồ dùng cá nhân và một ít tiền mặt. Lợi dụng lúc ông quản gia chưa đến, Kyu Hyun trèo ra ngoài ban công phòng ngủ, men theo gờ tường xuống tầng dưới. Thường thì sáng sớm, lượng nhân viên ra vào biệt thự chua nhiều, cậu có thể lẻn xuống mà không bị phát hiện. Từ đây, Kyu Hyun đi theo cầu thang bộ và lọt vào lối đi dành cho nhân viên đê ra ngoài. Cuộc bỏ trốn đã trót lọt.

“ Vậy ra đây là cảm giác của tự do” – Kyu Hyun mỉm cười. Mặt trời buổi sớm chiếu vào mắt cậu lấp lánh, bầu trời mùa thu xanh vời vợi như gột rửa tâm hồn cậu. Bóng Kyu Hyun đổ dài trên con phố rợp bóng hai hàng cây. Cậu đi tha thẩn giữa những con phố, ngắm những người đi đường lác đác, mặc cho cơn gió mát lành đùa giỡn với mái tóc. Thỉnh thoảng có người quay lại nhìn cậu, một cô bé với hai bím tóc dài buộc nơ xanh thậm chí còn đưa tay lên vẫy chào. Kyu Hyun cười với cô bé và thầm nghĩ: “ Có lẽ cuộc đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp mà ta chưa từng biết đến... “

Nhưng Kyu Hyun chưa kịp hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy được một lúc thì từ đằng xa, những chiếc xe hơi bóng lộn và hơn hai chục anh vệ sĩ mặc áo vest đen chạy tới, dẫn đầu là ông quản gia già vừa thở hồng hộc vừa hét ( vẫn rất kính cẩn):
- Thiếu gia! Xin cậu hãy theo chúng tôi trở về!

“ Chết tiệt!” – Kyu Hyun nghĩ. Đã biết chắc là sẽ bị bắt về, nhưng cậu không lường trước được là họ lại phát hiện ra cậu mau đến thế. Đâm lao thì phải theo lao, cậu guồng chân chạy về phía trước, mặc kệ ông quản gia đằng sau có nài nỉ van vỉ thế nào. Cuộc chạy trốn giờ đây đã trở thành trò mèo đuổi chuột. Họ rượt nhau chạy khắp vùng, làm náo động cả khu dân cư vốn yên tĩnh. Kyu Hyun chạy miết, vấp ngã, trầy trụa, và lại đúng dậy tiếp tục chạy.

“ Nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc họ sẽ đuổi kịp mình mất” – Kyu Hyun lo sợ. Đúng lúc đó, một anh chàng chở đồ ăn nhanh đi xe đạp chạy về phía cậu. Không một chút chần chừ, Kyu Hyun giật lấy cái xe đạp, nhảy lên và lao vụt đi trong sự ngạc nhiên của anh đưa hàng. Sức lực của chàng trai trẻ đã đánh bại cuộc rượt đuổi của ông quản gia “ chủ tịch hội người cao tuổi”, Kyu Hyun bỏ xa đám vệ sỹ và chạy xuống một con đường dốc. Chiếc xe đạp con con vốn dùng để chở đồ làm sao có thể chịu được sức nặng của cậu thanh niên 68 kg, chưa kể Kyu Hyun nào phải tay lái “ lụa”, đâm vào ba cái cây là ít! Chiếc xe bị long hết ốc trên khung, cái hộp đựng đồ rơi xuống đường, thức ăn bắn tung tóe khắp nơi. Mất phanh, cái xe đạp khốn khổ cùng người lái lao vù vù xuống dốc. Trong sự hoảng loạn, Kyu Hyun hoàn toàn không tìm ra cách dừng cái xe của nợ lại được. Cậu hét tướng lên, cầu trời khấn phật trong khi cả người và xe vẫn lao đi với tốc độ ánh sáng;
- Thiên linh linh, địa linh linh, ma quỷ linh linh, có linh thiêng xin cho hồn con siêu sinh...Á Á Á Á!!!!!

Bỗng lúc đó, trước mặt Kyu Hyun, một vóc người con gái nhỏ nhắn, khuôn mặt thấp thoáng sau làn tóc dài nhẹ bay trong gió, đang cắm cúi đọc tập giấy trong tay,băng qua đường. Kyu Hyun biết chắc rằng điều đó sẽ xảy ra, cậu hét lên trong sự tuyệt vọng:
- MAU TRÁNH RA!!!

Cô gái ngẩng mặt lên sau tập giấy, đôi mắt đen tròn mở to hoảng hốt nhìn cậu.

Và đó là điều cuối cùng Kyu Hyun nhìn thấy.
~ End Chapter 1~
Về Đầu Trang Go down
https://giatocsone.forumvi.com
JoHwangMin
Administrator
Administrator
JoHwangMin

Tổng số bài gửi : 578
Bạc : 1646
Độ Hot : 243
Join date : 04/02/2011
Age : 27
Đến từ : Thành phố Soo Fany

[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty22/01/12, 03:46 pm

Chapter 2. Seo Joo Hyun ( Seo Hyun). Căn nhà không ngủ yên.

Một buổi sáng. Căn nhà nhỏ xinh màu trắng góc phố. Ánh nắng ấm áp tinh nghịch len vào những khóm tường vi chúm chím mỉm cười.
- Hyung à, em ăn phần cá của hyung nhé – Dong Hae quay sang gắp miếng cá của Teukie bỏ vào miệng, không quên nháy mắt với ông anh.
- Cái gì? Ai cho cậu…- Teukie chau mày, tức giận mà không thể làm gì cậu em tinh quái.
- Cái gì là cái gì? Hyung lớn hơn mà, phải nhường em chứ.
- Nhưng cậu không được tự tiện như thế. Phải Hee Chul thì nhừ đòn rồi…
Dong Hae bĩu môi:
- Hee Chul nào ở đây? Hyung chỉ giỏi đánh trống lảng. Nếu rỗi hơi ngồi kì kèo từng miếng cá vược bé tí tẹo với em thì lo sáng tác bài hát gì ra hồn có phải hơn không?
- Cả nửa con cá của tôi mà cậu kêu là bé à? Sáng tác thế nào là việc của hyung. Sao cậu không tập trung vào bức vẽ của cậu đi, không phải một tuần nữa là cuộc triển lãm ở trường Mĩ Thuật rồi sao?
- Là hyung bắt đầu trước đấy nhé! – Nói rồi Dong Hae túm cổ áo EeTeuk vật xuống sàn. Hai người quần nhau lăn lộn trong phòng khách, đá bàn ghế đổ chỏng chơ. Tiếng bát đĩa, đồ đạc va vào nhau loảng xoảng, Teukie hoàn toàn bị cậu em mình áp đảo.
- Hai người có thôi đi không? Mới sáng sớm ngày ra không để cho ai yên cả! – Yoona bực tức bước vào phòng, trên tay cầm tập kịch bản.
EeTeuk chỉ chờ có thế, bám riết lấy chân em gái:
- A a, bé Yoona mau cứu Oppa đi. Con cá ngố này ăn nhầm cám tăng trọng, phát điên rồi!
Yoona hất tay anh trai mình ra, ngồi phịch xuống ghế, mắt chăm chú vào trang kịch bản chằng chịt những câu thoại, chưng hửng nói:
- Teukie à, em cũng muốn cứu oppa lắm nhưng giờ bận rồi. Oppa tự mình chui đầu vào rọ thì cũng tự thoát ra được thôi.
Dong Hae cuối cùng cũng buông EeTeuk ra, tươi cười nhìn Yoona;
- Em gái ngoan có thể bỏ tập kịch bản đó xuống và ra đây giúp oppa “ xử lí” ông anh ngốc này không?
Yoona xúc mấy miếng cơm rang kimchi bỏ vào miệng, mắt vẫn không ngừng đọc:
- Nếu như muốn nhanh chóng trở thành diễn viên giỏi, em không được bỏ phí một giờ khắc nào.
Dong Hae xịu mặt xuống, lẩm bẩm:
- Xì, có cái vở nhạc kịch ở trường đại học thôi mà. Không khéo bị bé Sica Của mình cướp mất vai diễn dễ như bỡn.
- Oppa nói cái gì cơ? – Yoona tức giận đập kịch bản xuống bàn - Không phải hai người đang hẹn hò với nhau thì muốn nói gì cũng được nhé. Em là em gái oppa cơ mà!
Cô lao vào bóp cổ Dong Hae, lúc này túm chặt lấy EeTeuk, người mà cậu vừa định ra tay “ xử lí”.
- Hyung ơi, em xin lỗi hyung. Hyung là anh cả, mau bảo vệ em đi…
- Hyung không biết đâu, Hae à. Yoona mà đã nổi giận thì có Chúa mới ngăn được.
Yoona tiếp tục quyết bóp chết con cá ngố ngốc nghếch cho bằng được. Cả ba anh em ngã xuống nền nhà, đánh nhau trong một mớ hỗn độn đủ thứ…

ẦM! CHÁT! BỐP! BỊCH! … Và Seo Hyun mở mắt thức dậy. Cô đã quá quen với cảnh tượng náo động và âm thanh ồn ào của căn nhà này vào mỗi sáng. Seo Hyun luôn mơ về cuộc sống giống như những nàng công chúa trong truyện cổ tích: thức dậy bằng tiếng chim hót líu lo, ánh nắng vàng rực rỡ và hương thơm ngào ngạt của muôn vàn loài hoa. Nhưng sống cùng một nhà với toàn những nghệ sĩ “ ẩm ương” thế này thì “ giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ” mà thôi. Đại gia đình của Seo Hyun thuộc vào loại “ thường thường bậc trung’ ở cái đất Seoul này, tức là không giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng có của ăn của để. Cha mẹ cô làm buôn bán nhỏ, nuôi bốn anh chị em ăn học. Đây cũng là lí do cho việc ngôi nhà không bao giờ được yên tĩnh. Seo Hyun lúc nào cũng ước mẹ sinh cho mình một cô em gái để ngày ngày được chải tóc cho em, may những bộ váy búp bê dẽ thương cho cô bé và cùng nhau nướng bánh quy. Thế nhưng ông trời luôn bất công với người hiền lành: ngài “ưu ái” tặng cho cô hai ông anh trai và một bà chị gái “quý hóa”…

Seo Hyun bức xuống tầng, vẫn mặc bộ pajama kẻ sọc màu hồng yêu thích:
- Sao mới sáng sớm mà cả nhà đã vui thế? Cho em chơi với!
Gần như ngay lập tức, Teukie ngồi ngay ngắn dậy, sửa lại cổ áo và nhào vào ôm cô em gái đáng yêu của mình:
- Ôi bé yêu của anh! Xin lỗi đã làm cưng thức giấc!
- Thôi nào Oppa! Buông em ra…- Seo Hyun yếu ớt nói, cựa mình đẩy EeTeuk, lúc này hai mắt đã biến thành hai trái tim màu hồng.
EeTeuk là anh cả, môt nhạc sĩ 27 tuổi khá là rắc rối. Anh là người cưng Seo Hyun nhất nhà, và cô cũng cố gắng làm một “ em gái ngoan” cho Oppa mình vui lòng.( Thỉng thoảng Dong Hae vẫn hoài nghi: “ Không biết hyung ấy có bị Sister Complex không nữa…”). EeTeuk trong mắt Seo Hyun luôn là một “huynh trưởng” tuyệt vời, tuy đôi lúc anh cũng là nguyên nhân cho những cuộc cãi vã.
- Thôi nào đồ háo sắc này, ngay cả em gái cũng không tha – Dong Hae vừa kéo Teukie ngốc vừa mỉm cười với Seo Hyun – Hyun à, sao em không ngồi xuống ăn chút gì đi?
- Dạ thôi, lát nữa trên đường đến lớp em ăn đại cái gì đấy được rồi - Seo Hyun cười với Dong Hae.
Ngược lại với ông anh tếu táo, Dong Hae oppa là một người có trách nhiệm và rất chi là dẽ thương.( Seo Hyun tự hỏi không biết có bao nhiêu cô đã chết bất đắc kì tử vì nụ cười của ông này). Giá như anh là… chị của Seo Hyun thì tốt biết mấy. Còn Yoona unnie, cái người vẫn đang cắm mặt vào đống giấy kia, chẳng đời nào chịu hỏi cô mấy câu ngọt ngào như thế chứ đừng nói là cùng nướng bánh.
Teukie lúc này đã trở về trạng thái bình thường:
- Như vậy có vất vả quá không em? Ý oppa là việc vừa học sáng tác văn chương, vừa tham gia lớp Piano của Nhạc Viện ấy?
Seo Hyun không trả lời mà chỉ mỉm cười với anh. Cô quay trở lên phòng, thay đồ để kịp chuyến tàu điện ngầm. Seo Hyun chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn của mình. Từ nhỏ, cô đã yêu văn thơ, thích đọc sách và rất có tài viết lách. Năm ngoái, Seo Hyun thi đậu vào khoa sáng tác văn học của Đại học M, trở thành sinh viên đứng đầu lớp về thành tích học tập. Thế nhưng cô còn có một niềm đam mê khác, đó là Piano. Ngay từ lần đầu tiên đặt tay lên phím đàn, Seo Hyun đã thể hiện tài năng và sự ham thích với cây đàn dương cầm. Sau nhiều lần thuyết phục, cha mẹ đồng ý cho cô theo học lớp Piano của Nhạc Viện. Nhị vị phụ huynh của Seo Hyun không phải là người quá khắt khe với con cái. Ông bà tôn trọng và ủng hộ ước mơ của các con. Seo Hyun cảm thấy may mắn khi có hai bậc cha mẹ tâm lí đến vậy. Nhờ có hai người, mà cả bốn anh chị em cô mới có thể vững bước trên con đường đạt tới giấc mơ của mình.

Seo Hyun bước đi trên con đường trải nắng vàng thênh thang. Thời tiết mùa thu luôn khiến cô cảm thấy dễ chịu và mới mẻ. Vừa nghêu ngao hát một trong những ca khúc mới của EeTeuk, Seo Hyun vừa lật lật mấy trang nhạc phổ. Bên đường, những bụi hoa bìm bìm tím đang nở rộ, bong hoa rung rinh dưới nắng. Seo Hyun lướt đi, mái tóc dài của cô buông xõa, gió nhẹ nhàng cuốn quanh. Cô gái trẻ ngây thơ đẹp như một bức tranh hoàn toàn không biết điều gì đang chờ mình ở phía trước: sự nguy hiểm hay là định mệnh?

Seo Hyun nhìn vào bản nhạc trên tay, miệng lẩm nhẩm mấy nốt nhạc khó. Rẽ qua góc phố nhỏ, cô băng qua đường tới ga tàu điện. Bỗng cô nghe đâu âm thanh ồn ào: tiếng kim loại va vào nhau, tiếng bánh xe lao vun vút, và một giọng nói vang lên như xé tan khung cảnh tĩnh lặng của đường phố buổi sớm:
- MAU TRÁNH RA!!!
Seo Hyun giật mình ngước mặt lên, hai mắt cô mở to nhìn về phía đối diện. Trước mặt Seo Hyun, một chàng trai đang chạy chiếc xe đạp mất phanh, lao về phía cô với tốc độ kinh hoàng.
…Tập bản nhạc rơi xuống đất, những trang nhạc phổ bay tứ tung trong gió…
ẦM!! Nhắm chặt mắt lại, Seo Hyun không còn ý thức đươc gì nữa.
~ End Chapter 2~
Về Đầu Trang Go down
https://giatocsone.forumvi.com
JoHwangMin
Administrator
Administrator
JoHwangMin

Tổng số bài gửi : 578
Bạc : 1646
Độ Hot : 243
Join date : 04/02/2011
Age : 27
Đến từ : Thành phố Soo Fany

[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty22/01/12, 03:48 pm

Chapter 3. Vị khách bất đắc dĩ
Seo Hyun tỉnh dậy bởi sức nặng đè trên người mình. Đầu cô đau buốt, cảm giác như sắp nổ tung ra được. Từ từ dùng sức đẩy cái thâ n hình đang phủ phục không một chút động đậy trên người, Seo Hyun chuệnh choạng đứng lên. Chiếc váy trắng của cô nhàu nhĩ, bám đầy đất cát, đầu tóc thì rối bù, trông Seo Hyun chẳng khác gì cô bé bán diêm tội nghiệp trong truyện cổ tích. Vò vò nắm tóc, Seo Hyun liếc nhìn con người đang nằm sõng soài trên mặt đất, lờ mờ nhớ lại mọi chuyện. Thôi đúng rồi, chính cái tên hậu đậu này đã đâm vào cô, báo hại Seo Hyun phải mang bộ dạng thê thảm thế này. Sao trên đời lại có kẻ vô ý thế cơ chứ? Muốn chết thì lao đầu vào tàu hỏa, sao lại đi xe đạp làm gì để kéo cô suýt về chầu ông bà ông vải theo? Thật chỉ muốn đá tên đó một cái cho bõ ghét! Vừa nhìn kẻ bất tỉnh nhân sự, Seo Hyun vừa nhặt lại túi xách và các trang nhạc phổ. Haizz, đúng là oan gia gặp nhau mà… Vừa sáng ngày ra mà gặp ông Teuk thì cả ngày chỉ toàn gặp điều xui xẻo… Ế? Sáng? Seo Hyun hốt hoảng nhìn đồng hồ. Chết thật, đã quá trưa đến nơi rồi, nếu không mau lên cô sẽ phải bỏ luôn cả giờ học buổi chiều mất. Nghĩ vậy, Seo Hyun thu dọn đồ đạc và nhanh chóng chạy đi. Chạy được mấy bước, cô bỗng đứng sững lại, ngoái lại nhìn kẻ vô duyên vô cớ đâm vào cô: “ Cứ để nguyên hắn ở đó có sao không nhỉ? Dù gì đâu phải trách nhiệm của mình.” - Seo Hyun nghĩ. Nhưng rồi, bởi bản tính “ thấy chết không thể không cứu” của mình, Seo Hyun quay ngược trở lại, ngồi xuống bên cạnh “ tên đáng ghét” kia.
- Này, anh gì ơi… anh gì ơi… - Seo Hyun lay lay tay cậu, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đang say ngủ. “ Hừ, kể ra thì cũng đẹp trai đó chứ”. Khuôn mặt cậu lặng yên như nước hồ thu tĩnh lặng, sống mũi cao và đường bờ môi gợi cảm càng tôn thêm nét tuấn tú. Seo Hyun búng búng vào vầng trán cao, phủ lòa xòa mấy lọn tóc của cậu:
- Còn không mau tỉnh dậy nữa, tên đáng ghét này. Dậy đi cho tôi còn bắt đền chứ - Vừa nói, Seo Hyun vừa véo má, véo mũi Kyu Hyun đủ kiểu cho bõ ghét. Bất chợt, hai bàn tay cô bị giữ chặt lại. Seo Hyun giật mình, ngó cái khuôn mặt đang tủm tỉm cười bên cạnh mình. Kyu Hyun từ từ mở mắt ra, cười âu yếm với Seo Hyun, lơ đãng đưa tay véo má cô:
- Chào buổi sáng, Na Young-ahh~
Seo Hyun tròn xoe mắt, gạt tay cậu sag một bên:
- Anh làm gì thế? Tôi không phải là Na Young của anh!
- Ủa? Không phải là Na Young à? - Kyu Hyun vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn- Ừ, anh xin lỗi, Hyo Young xinh đẹp của anh~ Nói rồi, cậu kéo Seo Hyun vào lòng, dịu dàng hôn lên mái tóc cô.
“ Cái gì chứ cái tên này? Anh ta nghĩ đây là sân khấu riêng cho anh ta độc diễn chắc?”- Seo Hyun bực tức nghĩ. Cô vội vàng đẩy mạnh Kyu Hyun ra, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
- Sao? Anh lại nói sai à? - Kyu Hyun ngạc nhiên, và như nhớ ra điều gì, cậu tiếp lời - À, em không phải Hyo Young đúng không?
- Anh…
Cậu lại tiếp tục vuốt ve cô, đôi mắt ánh lên niềm sung sướng hạnh phúc:
- Thế em là ai nào? Mina? Soo Yeon? Hae Myung hay Kang Hyun?
Thế này là quá lắm rồi! Với cái kẻ dám ngang nhiên chọc ghẹo con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt như tên này, thật không thể tha thứ được!
- YAHH! - Cô dùng cùi chỏ thúc mạnh vào ngực Kyu Hyun, khiến cậu kêu lên trong đau đớn.
- Sao? Giờ anh đã tỉnh ra chưa? Nghe cho rõ đây: tôi không phải là Na Young, cũng không phải là Mina hay Hae Myung gì hết. Tôi chẳng liên quan gì đến anh cả. Và hãy mở to mắt ra mà nhìn đi: anh đang nằm trên đường chứ không phải trên cái giường nhà anh đâu!
Thật bực mình, Seo Hyun vốn không phải người hay nổi nóng nhưng cái tên mất nết này thì phải “ trị tận gốc” để diệt trừ mối iểm họa cho nhân gian.
- Thôi, giờ thì đường ai nấy đi nhớ - Dứt lời, Seo Hyun quay ngoắt bước đi, bỏ lại Kyu Hyun ngồi tần ngần vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“ Mất công mình quay lại. Cái loại dê già dê cụ ấy bỏ cho chết cũng đáng” - Seo Hyun lẩm bẩm, mặt cô đỏ lên vì tức giận.
“ Chuyến tàu điện tiếp theo vào lúc mấy giờ nhỉ?” - Seo Hyun nhìn đồng hồ - “ Liệu có kịp…Á!” - Seo Hyun chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị bịt miệng kéo vào trong lùm cây bên vệ đường.
- Suỵt! Nếu em nói to, họ sẽ nghe thấy chúng ta đó! - Một giọng nam trầm ấm khẽ vang lên bên tai Seo Hyun. Bàn tay cậu ta bịp chặt miệng cô, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ Seo Hyun ấm nóng. Seo Hyun ú ớ nói, hai tay cố giãy giụa trong vòng tay Kyu Hyun:
- Anh...ưm…làm…cái…quái… gì…ưm…ưm…
- Đã nói là em khẽ thôi mà, không nhìn thấy mấy kẻ mặc áo đen đeo kính râm ngoài kia sao? - Kyu Hyun thì thầm vào tai Seo Hyun khiến cô khẽ rùng mình như có dòng điện vừa chạy qua. Cô đưa mắt theo hướng cậu vừa chỉ: gần một chục tên, ai cũng cao to vạm vỡ, đeo kính râm đen xì, khuôn mặt khó đăm đăm dáo dác nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm ai đó. Đâu đó vang lên giọng nói của một người đàn ông đã luống tuổi, mái tóc hoa râm điểm bạc:
- Các cậu còn không mau tìm đi? Để thoát mất là không xong với ông chủ đâu đấy!
“ Cái gì? Ông chủ?” - Seo Hyun giật mình - “ Chẳng lẽ mấy người này là… xã hội đen?” Ôi trời ơi, cô đã làm gì để bị kéo vào mớ rắc rối thế này cơ chứ?... Dường như đắm chìm trong sự hoang mang không dứt, Seo Hyun không nhận ra mình đã bị Kyu Hyun kéo ra khỏi lùm cây, lách ra đường cái. Cậu lặng lẽ nắm tay Seo Hyun dắt đi, tránh ánh mắt của những người mặc áo đen. Cô dùng dằng giật tay mình ra, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Kyu Hyun đã giữ cô lại. Cậu kéo cô đi giữa những con phố Seoul. Họ chạy miết. Không ai nói thêm câu nào. Rất lâu… rất lâu sau…

- Làm ơn…hộc hộc… chúng ta…dừng lại…hộc…được chưa?...hộc hộc… - Seo Hyun yếu ớt ôm ngực nói. Hai chân cô đã rã rời. Seo Hyun ngồi thụp hẳn xuống đất, nhìn Kyu Hyun trân trối:
- Anh…tôi…đã đi được chưa?
Kyu Hyun buông tay Seo Hyun ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu dùng tay áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm vường trên trán Seo Hyun.
- Xin lỗi, em mệt lắm phải không?
Seo Hyun gạt tay cậu ra, loạng choạng đứng dậy bước đi. Cô chẳng còn sức để cãi nhau với anh ta nữa rồi. Cô còn phải quay về Nhạc viên bây giờ…
Dáng người con gái đi liêu xiêu trước mắt khiến Kyu Hyun không thể quay mặt đi được. Cậu chạy đến đỡ lấy Seo Hyun:
- Em có sao không? Để tôi đỡ em nhé!
- Bỏ ra! - Seo Hyun ngắt lời cậu. “ Tại ai mà tôi ra nông nỗi này cơ chứ?”
Nhưng Kyu Hyun vẫn không chịu bỏ cuộc, cậu nhất định đi theo Seo Hyun cho bằng được.
- Anh làm cái gì thế? Sao cứ bám theo tôi mãi thế?
- Bởi vì tôi lo cho em…
- Ồ, bây giờ thì biết lo cho người khác cơ đấy, giỏi quá nhỉ! - Seo Hyun mỉa mai.
- Tôi xin lỗi đã làm em khó chịu.
- …
- Nhưng làm ơn đừng đuổi tôi đi nữa nhé! Tôi chẳng còn nơi nào để đi cả.
“ Đương nhiên rồi, bị mafia “ săn” như thế thì còn chỗ nào đâu mà đi” - Seo Hyun liếc xéo cậu.
- Thế anh định đi theo tôi cả ngày sao?
- … Đúng thế! Em ở đâu, tôi sẽ ở đó! * gật đầu chắc nịch*

Seo Hyun chán nản chẳng buồn nói nữa. Cô lẳng lặng đi về phía Nhạc viện. Người đi đường hiếu kì quay lại nhìn hai người họ: một cô gái áo quần lấm lem, mặt mũi bơ phờ, theo sau là một chàng trai khôi ngô đang toe toét cười.
- Giờ tôi phải đi vào lớp đây. Đã muộn lắm rồi đây này. Anh ở ngoài này đi. Đừng lo, ở đây không ai đuổi anh đâu.
- Nhưng không được đâu, tôi phải đi theo em cơ! Như thế mới yên tâm là em không sao cả.
“ Aishh, sao lại có cái người rắc rối thế cơ chứ?”
- Tùy anh. Làm thế nào thì làm. Phải có thẻ sinh viên mới được vào lớp đấy.
- Khó gì đâu. * nhếch mép cười gian* Nói rồi, cậu nhẹ bước đến bên bàn cô giám thị, nở một nụ cười cứ gọi là mật ngọt chết ruồi. Không chỉ có cô giám thị Oh khét tiếng là nghiêm khắc, vô số những sinh viên nữ đứng quanh đó cũng choáng váng bởi nụ cười “ đẹp rạng ngời mà không chói lóa” của Kyu Hyun. Seo Hyun chỉ còn biết đứng há hốc mồm chết lặng.
- Chào cô! Em thích chiếc váy cô đang mặc lắm! * cười tươi* rất là trang nhã~
- Ơ…thật…thật hả? Cảm…cảm ơn em.
“ Cái gì? Cái váy như cái đùm thế kia mà bảo là trang nhã à? Đúng là đồ lẻo mép!” - Seo Hyun trợn mắt nhìn Kyu Hyun - “ Trời ơi lại còn “ liếc mắt đưa tình” nữa chứ. Mình đến chết mất thôi.”
- Liệu em có thể…- Kyu Hyun vô tình ( một các cố ý) đụng vào tay cô Oh -… có được một chiếc thẻ sinh viên lớp Piano không ạ?
Cô Oh lúc này đã chìm đắm trong thế giới màu hồng mà ở đó Kyu Hyun là “ hoàng tử bạch mã của lòng em”, hai mắt biến thành hai hình trái tim to bằng quả táo.
- Ơ…* đỏ mặt*… cái đó…như thế là không đúng luật…
- Cô à * nụ cười chết người* chiếu cố cho em lần này thôi cô nhé?
Cô Oh lúc này đã gục ngã hẳn ( au cũng gục luôn :rabbit47: . Nói thật chứ Kyu mà thế này thật thì vì anh í chết bao lần cũng đáng~ muahhaahaa~ :rabbit14: )
- Ưm…thôi được rồi…thẻ đây, em cầm đi. Đây là lần duy nhất đấy nhé * lại đỏ mặt*
- Cảm ơn cô * nụ cười không sâu răng* ( Seo Hyun: “ Anh ta nghĩ mình đang đóng CF chắc?”) - À mà cô này, thứ bảy này cô có rảnh…- Chưa kịp nói hết câu, Kyu Hyun đã bị Seo Hyun bịp miệng lôi đi ( cô Oh vẫn đang tắm mình trong thế giới mộng mơ của “ những thiếu nữ mới lớn” ).
- Anh định đứng đó đong đưa đến bao giờ hả? Thật xấu hổ chết đi được! - Seo Hyun ấn Kyu Hyun xuống cái ghế bên cạnh mình - Ngồi yên đó đi, đừng có đi đâu đấy - Cô lừ mắt nhìn cậu rồi bước ra ngoài lấy sách vở trong tủ đồ cho sinh viên. Chưa kịp mở tủ ra, So Hyun đã bị Tiffany - đàn chị học trên hai lớp đập vào người.
- Hyunnie~
- Chào chị, Tiff.
- Aigoo, chị không ngờ đấy nha…* che miệng cười*
- Gì cơ ạ?
- Còn hỏi nữa à? Anh chàng đang ngồi kia kìa…
- Thì sao ạ?
- Thì là bạn trai em chứ sao! Aizza, đẹp trai quá đi mất, lại còn nho nhã nữa chứ. Có dáng công tử phết đấy nhé * cười híp mắt*
- Bạn trai? Không phải đâu chị, đó là…
Tiffany ngắt lời Seo Hun:
- Lại còn chối nữa! Em phúc lắm nhé, cố mà giữ chàng cho được đấy!
- Em đã nói là không phải thế mà… Ủa? Tiff?- Seo Hyun nhìn quanh. Tiffany đã bỏ ra chỗ mấy cô bạn cùng lớp từ lúc nào. Cô thở dài.

“ Reng! Reng!”- chuông vào tiết vang lên. Cô giáo bước vào. Seo Hyun chăm chú nghe giảng, đôi mắt mở to cố ghi nhớ tất cả những lời cô nói. Trong khi đó, Kyu Hyun nằm gục xuống bàn ngủ, mặc cho cô có lay gọi thế nào.
“ Rầm!”- Cô giáo đập thước xuống bàn.
- Em kia! Có nghe tôi nói không hả? Sao lại ngủ gật trong giờ của tôi?
Seo Hyun hốt hoảng lay gọi Kyu Hyun. Cậu dụi mắt:
- Có chuyện gì sao?
- Cô giáo kìa…- Seo Hyun lí nhí nhắc.
Cô giáo dạy Piano giận đến tím cả mặt:
- Ai cho em ngủ gật? Hả? Nếu em nghĩ mình giỏi rồi không cần học thì lên đây chơi một bản nhạc đi mau lên!
- … Được thôi, nếu cô muốn - Kyu Hyun mỉm cười với cô giáo.
Seo Hyun giật giật tay áo cậu:
- Có sao không đó? * lo lắng*
- Được rồi mà em đừng lo * cười*.
Kyu Hyun bình tĩnh bước đến bên chiếc dương cầm, phong thái đĩnh đạc không chê vào đâu được. Cậu lướt tay trên những phím đàn, nhẹ nhàng chơi những nốt đầu tiên. Cả lớp học chìm trong giai điệu dìu dặt của bản nhạc. Âm thanh tha thiết lắng đọng trong không gian một buổi chiều êm ả. Và mây như ngừng trôi, hoa như ngừng nở, nắng thôi không còn gay gắt… Chỉ còn tiếng đàn du dương và trái tim ai đó như đập lỡ một nhịp…

( Touching Heart, played by Eric Chiryoku)


Hoàng hôn. Ánh nắng cuối trời nhạt dần rồi khuất hẳn. Thành phố lên đèn. Một Seoul lung linh hoa lệ. Hai người sóng bước bên nhau trên con đường dốc.
- Ở bên cạnh em cả ngày rồi mà tôi vẫn chưa được biết tên em.
- Là Seo Hyun.
- Seo Hyun? Thật trùng hợp… * tủm tỉm*
- Anh nói gì cơ?
- Vì anh là Kyu Hyun. Chúng ta có duyên thật đấy. Đến cả tên cũng giống nhau * đôi mắt trìu mến*
“ Lãng xẹt!” * đảo mắt*
- … À, bản nhạc lúc nãy anh chơi tên là gì thế? Tôi chưa nghe bao giờ.
- Cái đó hả? Là một bài rất nổi tiếng của nhà soạn nhạc gốc Nhật Eric Chiryoku, tên là “ Touching heart”.
- Anh có vẻ lãng mạn nhỉ.
- Lãng mạn? Em là người đầu tiên khen tôi như thế đó * cười thích thú* nhưng đo là bản Piano tôi thích nhất.
- Ưm…Anh không định theo tôi vào nhà luôn đấy chứ? Phía trước là nhà tôi rồi…
- Hyunnie ahh~ Em về rồi đấy sao?- Một giọng nam cao khẽ thốt lên. Eeteuk dứng đó, trước hiên nhà, nở nụ cười ấm áp.
- Oppa còn chưa ăn tối sao?
- Không, cả nhà phải đợi em về chứ. Mà dù gì Yoona cũng không có ở nhà. Có hai anh em ăn với nhau kiểu gì Hae ngố cũng kêu là cô đơn cho mà xem...À, còn có cả Jessica vừa tới đó. Em mau lên còn ăn tối!
- Ủa? Yoona unnie đi đâu sao? * tròn mắt*
- Nó đi Busan từ chiều cơ. Nói là cắm trại hay tình nguyện gì đó… Ế? Người này là ai vậy? * chỉ vào Kyu Hyun, ngạc nhiên hỏi*
- À, đây là…
- Là bạn trai của Seo Hyunnie ạ! - Kyu Hyun vòng tay ôm ngang eo cô - Chào hyung!
- Cái gì cơ? Bạn…bạn….bạn…trai ..hả…hả?- Eeteuk lắp bắp.
Seo Hyun trợn mắt nhìn Kyu Hyun ( “ Sao anh dám nói thế hả?”)
Kyu Hyun nhìn Seo Hyun nài nỉ ( “ Làm ơn giúp tôi đi mà. Giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu.”)
- Vâng, đúng rồi, là bạn trai cô ấy. Thế nên hyung à, hyung cho em ở lại đây vài ngày nhé? * mắt lấp lánh*
- EEEEEEE? BẠN TRAI? EEEEEEE? * xỉu*

Trời tối hẳn. Con phố vắng. Ngôi nhà bé nhỏ. Một tiếng hét thất thanh thảm khốc.
~ End chap 3~
Về Đầu Trang Go down
https://giatocsone.forumvi.com
JoHwangMin
Administrator
Administrator
JoHwangMin

Tổng số bài gửi : 578
Bạc : 1646
Độ Hot : 243
Join date : 04/02/2011
Age : 27
Đến từ : Thành phố Soo Fany

[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty22/01/12, 03:53 pm

Chapter 4. Shock!

- Sicachu à, nếu em không ngồi yên, anh không thể vẽ đẹp được đâu- Tiếng Dong Hae vang lên hòa cùng âm thanh du dương phảng phất của chiếc hộp nhạc cũ. Anh khẽ chấm những nét màu vàng óng lên mái tóc của cô gái có khuôn mặt kiêu kì và nụ cười bí ẩn trong tranh, chốc chốc lại ngước lên nhìn Jessica.

- Em không chịu đâu, không chịu đâu!- Jessica trề môi nói. Khuôn mặt thanh thoát của cô dài thượt vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh. Nụ cười xinh đẹp lúc đầu tan biến, thay vào đó là những cái ngáp dài trong sự ngao ngán. Cô vừa với tay nghịch cái hộp nhạc cũ của Dong Hae, vừa ném cho anh một cái nhìn sắc lẹm.

Dong Hae thở dài đặt bút xuống, đến ngồi bên cạnh Jessica. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc và âu yếm nói:

- Thôi nào Sica, cố thêm chút nữa. Em biết là bức vẽ này rất quan trọng với anh trong triển lãm tranh sắp tới mà.

Jessica giận dỗi đẩy Dong Hae ra, khuôn mặt phụng phịu hiếm thấy ở cô gái vốn được mệnh danh là công chúa băng giá của Đại học K:

- Em đã ngồi đây cho anh vẽ ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa xong. Em đói và buồn ngủ lắm, không biết đâu… * nhõng nhẽo*

- Vậy anh phải làm sao thì em mới chịu đây? * dỗ dành* Hay anh bế em đi môt vòng trong công viên nhé?

Jessica lườm anh, bĩu môi trèo lên giường trùm chăn kín đầu:

- Em có phải trẻ con đâu? Kệ anh, em đi ngủ đây!

Dong Hae mỉm cười trước thái độ mà có lẽ chỉ mình anh cho là “ dễ thương” của Jessica. Nhón chân trèo lên nằm cạnh cô,đôi môi ngọt ngào của anh khẽ chạm vào gò má cô mịn màng. Anh dịu dàng thì thầm vào tai cô:

- Khi nào em sinh cho anh vài đứa nhóc thì anh sẽ không coi em là trẻ con nữa~

- Nếu muốn có con đến thế thì về Mokpo làm ngư dân rồi lấy cô bán cá làm vợ đi, đừng đến gặp em nữa! * quay mặt đi không thèm nhìn*

- Được thôi, nếu em chịu về quê làm “ bà cả” của anh! * khúc khích*

- Dong Hae ngốc nghếch… - Jessica nép mình vào ngực anh. Tuy anh thật phiền phức và cô lúc nào cũng trách anh sao quá ngô nghê, nhưng Jessica biết, trong trái tim anh nào có ai quan trọng hơn cô…

Hai con người hạnh phúc có lẽ sẽ nằm bên nhau bình yên mãi như thế, trong âm thanh dịu ngọt của chiếc hộp nhạc cũ nếu không có tiếng hét “ thấu trời xanh" của Eeteuk như phá tan không gian yên tĩnh của ngôi nhà.

- EEEEEEEEEE!!!!!!!!!

- Có chuyện gì thế? - Jessica giật mình lay gọi Dong Hae- Sao em nghe như tiếng Eeteuk oppa vậy?

Dong Hae kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô:

- Mặc kệ lão ấy! Chắc làm khét cá ấy mà!

- Không được đâu anh à, chúng ta phải xuống xem thế nào…Em nghe thấy giọng của mấy người cơ…

- Aisshhh,… Sao với ai em cũng quan tâm thế? Chỉ có với anh là lúc nào cũng lạnh lùng… * dỗi*

- Vì anh khờ khạo dễ thương, bắt nạt anh rất thú vij~ - Jessica nói khẽ. Cô đưa tay sửa lại cổ áo anh, không để ý đến khuôn mặt anh đang đỏ bừng lên vì hạnh phúc.

________o0o________



- Hyung à, sao ồn ào quá vậy? Không phải anh lại làm đổ vỡ cái gì chứ?- Dong Hae bước xuống nhà, tay trong tay Jessica. Anh lo lắng quan sát khuôn mặt hốt hoảng của anh mình ( “ Ông hoàng rắc rối này không biết vừa gây ra tội lỗi gì nữa…”)

- Dong…Dong Hae…. Seo Hyunnie….nó….nó nói….. * vẫn chưa hết sốc*

- Hyunnie? Em về rồi đấy à? Sica có phần bánh kem cho em đấy!- Dong Hae ngố không biết chuyện gì đang diễn ra, hớn hở vẫy tay với Seo Hyun - Hả? Người này là ai thế?- Nhưng cũng giống như Eeteuk, anh không giấu nổi sự tò mò trước con người lạ mặt- Không lẽ….

- Còn không với chẳng gì nữa? Nó nói là bạn trai nó đó! Bạn trai! ( Seo Hyun: “ Bịa đặt, oppa ngốc, em nói thế bao giờ? Do cậu ta tự nhận chứ?”)

Dong Hae chớp mắt nhìn Kyu Hyun – người vẫn đang đeo trên mặt một nụ cười hoàn hảo đến từng centimet. Và rồi, rất thản nhiên, anh cười với cậu:

- Tốt thôi, vào nhà đi. Sao em không gọi vài người bạn đến nữa Seo Hyun? Càng đông càng vui mà. ^^

Jessica thở dài trước sự ngây thơ đến ngớ ngẩn của Dong Hae. Cô e ngại nhìn Eeteuk nằm ăn vạ giữa nhà.

- Hyung nói thế mà không hiểu à?- Eeteuk túm lấy Dong Hae mà lắc - Là bạn trai! Là “ người yêu” của nó đó biết chưa? Hả? Hả?

- À, à… chứ không phải là bạn…con trai ạ?- Dong Hae cuối cùng cũng hiểu ra một chút- Sao hyung không nói ra ngay từ đầu là người yêu đi? Có sao đâu, cũng đã đến lúc Seo Hyunnie của chúng ta biết yêu rồi mà.

- Hyung không cần biết * lắc đầu nguầy nguậy* Còn không mau trả bé Seo Hyun lại cho ta, thằng biến thái kia? ( Kyu Hyun: “ Biến thái? Chứ anh ta thì là gì? Không ngờ bệnh Sister complex bây giờ lại phổ biến thế này…”)

Dong Hae nhìn Kyu Hyun cười trừ, vội thanh minh:

- Xin lỗi em, hyung ấy hơi ngốc nhưng không phải người xấu đâu. Em cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.

- Cám ơn, anh thật tốt bụng! * nụ cười quảng cáo mới học được từ đại công tử nhà họ Cho* ( “ Anh hai, chiêu này của anh, em phải lùi một bước ngưỡng mộ. Già trẻ trai gái… đều chết như ngả rạ.”)

Trong lúc Dong Hae pha hồng trà mời khách, Jssica lo lắng an ủi Eeteuk vẫn hông thôi than vãn lảm nhảm ( “ Ôi trời cao đất dày ơi! Ôi cha mẹ đáng kính đang ở nơi nào sao không về mà xem… Con trai bất hiếu không làm tròn trách nhiệm bảo vệ em gái bé bỏng để ra nông nỗi này… hỡi ôi!”):

- Oppa à, oppa đừng kêu nữa, càng ngày càng thấy giống mấy bà cô già bù lu bù loa trên truyền hình… Oppa mà thế này, em không mời bạn bè khoa điện ảnh đến chơi với oppa nữa đâu!

- Bé Sica, Dong Hae nó phản bội anh!

- Không phải đâu, anh ấy nói đúng mà. Seo Hyun cũng cần có cuộc sống riêng, và phải có người yêu chứ. Hơn nữa cũng đâu phải người xấu đâu.

- Em nói gì cơ? Cậu ta á? * bĩu môi* Cho Kyu Hyun, nghe tên cũng thấy đạo đức giả rồi.

- Cho Kyu Hyun?- Jessica mở to mắt. Trong giây phút ấy, cô như chết lặng đi. Bàn tay vỗ về Eeteuk buông thõng xuống, nụ cười quan tâm tắt hẳn. Đầu óc cô trống rõng, trước mặt chỉ một màu đen mịt mờ. Cho Kyu Hyun, cái tên gợi lên bao kí ức…

- Jessica? Sica? Bé Sica?- Tiếng gọi của Eeteuk chen ngang dòng suy nghĩ của Jessica. Cô giật mình ú ớ:

- Dạ? Oppa gọi em?

- Sao em cứ như người mất hồn vậy? Lúc trước còn cười nói vui vẻ cơ mà?

- Dạ không có gì đâu ạ. Chỉ là…suy nghĩ vẩn vơ thôi ạ - Jessica tránh ánh mắt của anh, cố tình giả vờ dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn trên bàn. Có lẽ đúng, nhưng cũng có lẽ không phải thế. Jessica tự trấn an mình: chỉ là trùng tên mà thôi…

Bỗng lúc đó, Dong Hae cất tiếng gọi cô xuống ngồi bên cạnh anh. Jessica lặng lẽ cúi mặt. Cô không dám nhìn, cũng không muốn nhìn, lỡ như, chỉ lỡ như thôi…

- Đây Jessica, bạn gái của anh. Còn người này là Cho Kyu Hyun. Biết đâu sau này cậu ấy trở thành em rể anh cũng nên! – Dong Hae vui vẻ giới thiệu.

- Oppa, anh nói gì thế… - Seo Hyun huých vào người Dong Hae.

- Rất vui được gặp em, Jessica.

Giọng nói ấy… Jessica sững lại, im lặng đến bất động. Quen thuộc quá… thân thương quá… Cô ngẩng mặt lên bất ngờ nhìn người con trai ấy, nhìn dáng hình thân quen, nhìn nụ cười thuở nào của cậu. Và trong khoảnh khắc, có lẽ chỉ một phần mười giây ấy, quá khứ mà cô tưởng mình đã chôn vùi theo năm tháng trôi qua bỗng sống dậy, bỗng ùa về. Jessica khẽ thốt lên trong vô thức, đôi mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt người đối diện:

- Hyun oppa…

Tiếng gọi buột miệng ấy làm cô hối hận ngay sau đó, cô vội vàng giải thích trước ánh mắt khó hiểu của Dong Hae và Seo Hyun:

- À,… bọn em… có biết nhau… sơ sơ thôi. Chẳng là…Kyu Hyun-sshi rất nổi tiếng ở trường em…. – Jessica mỉm cười tự tin như không có chuyện gì xảy ra.

- Vậy sao?- Dong Hae cười gượng gạo. Tuy Jessica đóng kịch rất giỏi, khuôn mặt cô không chút biểu cảm gì, nhưng anh vẫn nhận ra có gì đó được che đậy trong giọng nói của cô. Tại sao cô phải giấu anh? Không phải là bình thường khi người ta gọi nhau thân mật như thế, huống hồ chỉ mới “ biết nhau sơ sơ” mà thôi…

Dường như thấy câu chuyên dần trở nên nhạy cảm, Seo Hyun kéo Kyu Hyun đứng dậy rồi nói với anh mình:

- Ơ… Dong Hae oppa, ừm, để em dẫn cậu ấy tới phòng dành cho khách nhé. Đi mau thôi nào - Seo Hyun đẩy Kyu Hyun ra khỏi cửa mà không chờ câu trả lời của Dong Hae.

- Vậy…thôi, chào hai người – Kyu Hyun nói nhanh với Dong Hae và Jessica rồi theo Seo Hyun bước lên cầu thang. Khép cánh cửa, Kyu Hyun kín đáo liếc nhìn Jessica, trái tim thắt lại vì đau đớn. Cậu không ngờ có ngày lại gặp cô trong tình huống thế này. Nhắm mắt lại rồi nhưng khuôn mặt ngạc nhiên lẫn buốn rầu của Jessica vẫn hiện lên trong tâm trí cậu. Cắn chặt môi, Kyu Hyun cười cay đắng: Định mệnh là một thứ thật đáng sợ. Con người, dù có chối bỏ thé nào, vẫn không thoát khỏi cái định mệnh nghiệt ngã của cuộc đời. Vòng xoáy của trò chơi định mệnh lại bắt đầu, lượt chơi lại quay về tay cậu, them một lần nữa. Định mệnh, đã xoáy hai người vào guồng quay của số phận…


________o0o________


- Kyu Hyun-sshi, anh đang nghĩ gì thế?- Seo Hyun nhìn Kyu Hyun tò mò. Cô mở cánh cửa trong căn phòng dành cho khách- một căn phòng nhỏ sơn trắng với khung cửa sổ hướng ra khu vườn xinh xắn điểm sắc tường vi.

- Không có gì, chỉ là chuyện cũ thôi.

- Về Jessica unnie à? – Seo Hyun nheo mắt.

- Có lẽ thế * nhếch mép* Em ghen à?

- Ai thèm – Seo Hyun vừa trải tấm ga giường mới cho Kyu Hyun vừa nói - Không biết chuyện hai người thế nào, nhưng tốt nhất là đừng để lộ ra. Không hay lắm đâu – Seo Hyun nghiêm túc nói.

Kyu Hyun nghiêng đầu nhìn cô, cười khúc khích:

- Sao? Em lo à? Cũng đúng thôi, giờ chúng ta là “người yêu” rồi mà~~ - Kyu Hyun choàng tay ôm cô từ sau lưng. Seo Hyun vội đẩy cậu ra một cách dứt khoát:

- Hỏi sao Eeteuk oppa nói anh biến thái! Tôi còn chưa hỏi tội anh dám ăn nói lung tung, tự dưng nhận là…- Chưa kịp nói hết câu, Kyu Hyun đã đưa tay bịt miệng Seo Hyun.

- Suỵt! Nhỡ ai nghe thấy thì bao công sức đổ bể hết bây giờ!

Seo Hyun ấm ức ngồi im. Cậu ta là ai mà dám bắt nạt cô chứ? Chẳng qua vì thấy cũng đáng thương nên cô mới chịu nhịn đến bây giờ thôi.

- Tôi đói. Nấu cái gì cho tôi ăn đi – Kyu Hyun ôm bụng lăn ra giường.

- Anh xuống nhà mà ăn. Eeteuk oppa nấu bữa tối rồi đó – Seo Hyun không buồn nhìn Kyu Hyun lấy một cái.

Kyu Hyun đảo mắt cốc đầu Seo Hyun:

- Em ngốc lắm! Tình hình thế này thì ông anh dở hơi của em còn sức đâu mà ăn uống nữa? Mau lên, làm cái gì cũng được, tôi đói lắm rồi – Kyu Hyun nhăn mặt phàn nàn.

Seo Hyun lườm cậu, nhưng vẫn đứng lên đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, vừa đi cô vừa nghĩ: “ Mình cứ như nô lệ của anh ta vậy.”

Trong khi Kyu Hyun đi lại loanh quanh thăm quan ngôi nhà, Seo Hyun đã trở lại, trên tay là một bái đồ ăn nóng hổi. Đặt trước mặt Kyu Hyun, cô chưng hửng nói:

- Anh ăn đi. Sao bảo đói lắm?

Kyu Hyun ngó vào cái bát, nhíu mày khó hiểu:

- Cái củ gì đây? Trông ngộ thật. Em ăn cái này sao? – Kyu Hyun chọc chọc vào cái bát to cồ cộ đầy ắp món ăn mà cậu chưa bao giờ thấy.

Seo Hyun ngạc nhiên rồi phá lên cười:

- Cái đó là khoai lang luộc, anh chưa ăn bao giờ à?

- Khoai? Ý em là loại củ người ta thường xắt lát rồi chiên giòn với bơ ấy hả?

- Không phải, đấy là khoai tây, còn cái anh đang ăn là khoai lang.

- Ồ vậy sao? * tò mò cắn một miếng* Ngọt thật. Em thích cái thứ bình dân này lắm à?

Seo Hyun đỏ mặt tức giận:

- Bình dân? Món ăn tôi thích, đừng nói thế chứ. Anh nghĩ mình là thiếu gia nhà giàu chắc?

Kyu Hyun tròn mắt nhìn cô thắc mắc:

- Ủa? Không đúng sao? Thiếu gia nhà giàu? Hình như em vẫn chưa biết tôi là ai thì phải. Lúc đầu thì không nói, nhưng khi nghe tên họ rồi, tôi chắc em phải đoán ra chứ?

Seo Hyun lắc đầu không hiểu. Kyu Hyun nhìn cô, thở dài rồi mỉm cười nói:

- Tôi là…

- CHO KYU HYUN!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Kyu Hyun chưa nói hết, một giọng nữ với âm vực cao vang lên cắt lời cậu.

Yoona đứng đó, chỉ tay vào mặt Kyu Hyun, hét to sững sờ. Seo Hyun giật mình, hết nhìn Yonna lại nhìn Kyu Hyun, sự khó hiểu càng tăng lên gấp bội.

“ Không hiểu còn có người chị nào của mình dính đến tên này nữa…”

~ End chap 4~
Về Đầu Trang Go down
https://giatocsone.forumvi.com
Sponsored content




[Fanfic] Chạm vào trái tim Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Chạm vào trái tim   [Fanfic] Chạm vào trái tim Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Fanfic] Chạm vào trái tim

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [Fanfic] Wishing you were here_SNSD
» [FANFIC] Không gì là mãi mãi...! _ ZyN
» [Fanfic]Loving You
» [fanfic]Chuông gió
» [FANFIC-DRAMA]Cô gái của anh
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
GIA TỘC SONE :: Gia Tộc Sone Forum :: Fanfic-